Kịch bản: TRẺ CẬY CHA GIÀ CẬY CON
Tác giả: Hồ Hoài Lộc – CLB LĐGVGĐ Thượng Đình
Các nhân vật: Bố, con trai – Đức, con dâu – chị Tiền, hàng xóm
Bối cảnh: ở quê ông bố lom khom quét sân. Vợ chồng con trai đang trên thành phố bàn tính đón bố ở quê lên thành phố sống cùng.
Chị Tiền: Anh Đức à! Dạo này em buôn bán thua lỗ vì Covid hết cả vốn, giờ không biết chông vào đâu. Hay vợ chồng mình về quê lên ở cùng coi như báo hiếu với bố. Chứ bố ở một mình nhỡ Covid thì khổ, em thương bố.
Anh Đức: Vui vẻ phấn khởi. A cảm ơn em vợ tốt của anh, dâu hiền của bố.
Chị Tiền: Anh ơi! Đằng nào bố cũng lên ở với vợ chồng mình nên vợ chồng mình bàn với bố bán hết đất, nhà cửa để vợ chồng mình có vốn làm ăn anh ạ.
Anh Đức: Chần chừ phân vân: Anh sợ bố không đồng ý
Chị Tiền: Cướp lời. Thôi đi anh chết đói cả nhà rồi. Thời buổi khó khăn, mình vẫn nuôi bố mà.
Chuyển cảnh: Hai vợ chồng về đón bố
Chị Tiền: Con chào bố ạ! Dạo này bố khỏe không ạ! Con có mua quà tặng bố.
Bố: Bố cám ơn hai con, bố xin, hai con tốt và quan tâm bố quá. Hai con nghỉ ngơi bố đi thịt gà 3 bố con mình ăn, chẳng mấy khi hai con về, cũng hai năm rồi còn gì.
Hai vợ chồng: Vâng con xin lỗi bố vì công việc bận rộn.
Chị Tiền: Bố ơi! Con muốn thưa chuyện với bố
Bố: Chuyện gì hả con?
Chị Tiền: Bố ơi vợ chồng con sắp chết rồi.
Bố: Chết chết làm sao mà chết?
Chị Tiền: Vì dịch Covid nên con thuê cửa hàng không bán được hàng lãi mẹ đẻ lãi con, vợ chồng con sắp chết rồi nếu bố không cứu chúng con.
Bố: Sao bố thấy con chết mà không cứu chứ, con là trên hết. Mà bố cứu bằng cách nào được con?
Chị Tiền: Bố bán hết nhà cửa, tài sản mang hết cho chúng con trả nợ ngân hàng. Bố lên Hà Nội ở với chúng con. Bố con có rau ăn rau có cháo ăn cháo.
Bố: Bùi ngùi gạt nước mắt đồng ý.
Lên Hà Nội được một thời gian
Con dâu mời bố ăn cái này cái nọ, bố chồng ở nhà không biết dùng bếp. Khi con dâu đi làm về mắng mỏ.
Chị Tiền: Trời ơi là trời! Đồ ăn hại, chả được tích sự gì, của nợ, ngồi lù lù ra nhìn đã thấy hãm rồi, nhà cửa bừa bộn ra mà không biết đường lau dọn.
Bố: Than khóc, ho khan
Bà Hàng xóm: Ông à tôi thấy ông làm quần quật ra như thế nghỉ tý đi ông.
Bố: Bà ngồi uống nước, bà nhiều quần áo đẹp thế, con bà tốt thế chả bù cho tôi giờ già rồi trắng tay giờ là nợ cho con cái
Bà Hàng xóm: Ông ơi nghĩ lại cảnh già cả như nhau, không ở nơi đâu bằng ở nhà mình hơn cả, nhà ở quê tuy vất vả nhưng lại được tự do cơm bữa đói bữa no nhưng lòng mình thanh thản. Ấy chết tôi mải buôn quá tôi về nhà có tý việc
Sau khi bà hàng xóm ra về ông bố than khóc, rầu rĩ rồi lấy quần áo bỏ nhà đi.
Khi con trai trở về không thấy bố đâu, tìm mãi không thấy bố đâu cả.
Chị Tiền: Anh làm gì ầm lên như nhà có người chết ấy?
Anh Đức: Bố…Bố tôi đâu? Cô đã làm gì bố tôi?
Chị Tiền: Em có làm gì đâu?
Một lúc sau có cuộc điện thoại thông báo tin ông bố mất miwf vợ chồng ra nhận xác.
Anh Đức: Bố ơi! Bố con xin lỗi bố. Con có tội với bố. Bố tha lỗi cho con. Con bất hiếu với bố.
Cả hai vợ chồng đều than khóc và xin lỗi bố.
Một số hình ảnh diễn kịch